Anh đi rồi, cũng mang trái tim em đi rồi, xin đừng chúc em hạnh phúc, bởi hạnh phúc của em là anh – anh đã mang đi xa rồi.

Nếu có thể quay ngược thời gian, em vẫn muốn để anh đi như thế, em sẽ tự nhắc mình rằng em – anh – chúng ta chưa từng có bắt đầu, em đừng mong chờ cùng hy vọng nữa. Nhưng là thời gian thì cứ trôi đi , ký ức vẫn là những chuỗi ngày đau thương tan tát mà không thể vãn hồi. Ký ức một màu xám tro, đặc quánh, ngột ngạt đến vô thường, em thì cứ loay hoay không muốn tìm lối thoát.

Chạm vào hai má, đã ướt từ bao giờ, lại một đêm chẳng thể an giấc, em lại mơ về anh. Đưa tay tìm chiếc điện thoại, mở vội danh bạ, kiếm tìm hai chữ ” Người Thương ” rồi lại ngô nghê nhìn màn hình trong khung nhòe nước mắt, anh đi rồi, ừ thì anh đã đi rồi, làm sao em lại có thể quên đi điều đó mà muốn tìm anh cơ chứ! Em khờ.

Anh! Em nhớ anh, nhưng nhớ bao nhiêu em cũng không biết nữa, nỗi nhớ như da thịt, hơi thở, hiển nhiên tồn tại rồi lại âm ỉ đau. Chạy theo một bóng hình xa lạ trên phố, đưa tay với, miệng thầm thì gọi tên anh, người giống người sao lại nhiều đến thế?

Ngày anh đi, bầu trời của em chỉ là một màu xám tro hoang tàn...

Anh! Em nhớ anh, nhớ đến đau lòng, tay tìm tay níu, chơi vơi, lạc lõng giữa những con phố đông người. Nếu có thể quay ngược thời gian, em vẫn muốn để anh đi như thế, em sẽ tự nhắc mình rằng em – anh – chúng ta chưa từng có bắt đầu, em đừng mong chờ cùng hy vọng nữa. Nhưng là thời gian thì cứ trôi đi, ký ức vẫn là những chuỗi ngày đau thương tan tát mà không thể vãn hồi. Ký ức một màu xám tro, đặc quánh, ngột ngạt đến vô thường, em thì cứ loay hoay không muốn tìm lối thoát.

Ngày anh đi, em cũng đưa đôi tay ra với, nhưng rồi lại bơ vơ, hoang mang rồi tuyệt vọng, bầu trời cũng chẳng còn cao xanh, phút cuối cùng chỉ là một màu xám tro hoang tàn của sự đổ nát. Em biết, em hiểu, rằng anh chưa từng thuộc về em, một ngày nào đó anh sẽ ra đi như lẽ thường, nhưng anh ơi, yeu thương là cố gắng hay là cố chấp cũng chỉ vì một người là anh thôi.

Anh đi rồi, cũng mang trái tim em đi rồi, xin đừng chúc em hạnh phúc, bởi hạnh phúc của em là anh – anh đã mang đi xa rồi.

Chúng ta, cuối cùng cũng chỉ là những kẻ lạc giữa đời nhau, hạnh phúc xum vầy trong những giây ngắn ngủi rồi lại ngậm ngùi trong những mất mát chia ly. Duyên phận mỏng manh, gặp được nhau thì rất khó, nhưng chia ly lại như một chuyện thường tình. Đến cuối cùng rồi cũng mất nhau.

Rồi một ngày nào đó, khi chúng ta gặp lại nhau, có lẽ tình yêu trong em vẫn thế nhưng anh trong em sẽ khác thôi, hy vọng quên được anh, đó là điều không thể, nhưng nhớ về anh mà lòng không còn thổn thức nữa, em nghĩ rồi em sẽ làm được thôi.

Anh đi rồi thì cứ để anh đi đi, dẫu biết tình yêu là không nên cố chấp, nhưng tim là mù là không có mắt, nên cứ dặn lòng thì cứ để lòng đau