Anh nói là anh yeu tôi rất nhiều, anh cũng muốn cưới tôi và sống hạnh phúc cùng tôi nhưng mà anh đã có vợ và con ở quê rồi. Anh còn nói thêm đó là người vợ mà bố mẹ anh chọn chứ thật ra anh không hề yêu cô ấy.

Tôi và anh quen nhau khi cả hai chúng tôi đều làm chung công ty. Tôi thì làm nhân viên văn phòng còn anh phụ trách nhóm bán hàng. Do tính chất công việc nên anh phải thường xuyên di chuyển hết nơi này đến nơi khác. Đi xa nhiều vất vả nhưng anh chưa hề than vãn hay chê trách này nọ. Anh luôn phấn đấu hết mình với tinh thần cầu tiến cao nên vị trí quản lí anh có hiện nay là hoàn toàn xứng đáng. Tình cảm tôi dành cho anh xuất phát từ chính sự khâm phục ấy.

Anh hơn tôi 10 tuổi, vẻ ngoài già dặn từng trải đã vậy anh còn là trai quê. Nếu so anh với các cậu bạn theo đuổi tôi thì có lẽ anh thua xa về ngoài hình và thân thế. Nhưng tinh yeu anh dành cho tôi là chân thật, anh giản dị mộc mạc và tôi cảm nhận được điều ấy.

Càng gắn bó với anh tôi càng quý mến anh nhiều hơn, một chàng trai đầy nghị lực gia đình anh ở quê chẳng giúp được gì nhiều. Anh đã vượt qua mọi khó khăn khi phải bươn chải vừa học vừa làm và ở lại thành phố cho đến hôm nay.

Bố mẹ tôi đều là viên chức nhà nước, ông bà cũng khá tâm lí nên không đặt nặng vấn đề gia thế hay địa vị của con rể tương lai. Khi tôi đưa bạn trai về nhà chơi như một người bạn họ rất hài lòng. Anh cư xử nhã nhặn chừng mực, cách nói chuyện thì thành thật và trải đời nên bố mẹ tôi rất quý mến anh.

ban-trai
Tôi thấy đất trời quay cuồng, không thể kiềm chế được tôi mắng anh là kẻ hai mặt là thứ giả tạo. (Ảnh minh họa)

Những ngày yêu nhau, bạn trai cũng thường kể cho tôi nghe về quê của anh, về kí ức tuổi thơ, về bố mẹ già vẫn còn vất vả với ruộng vườn. Tôi rất muốn được cùng anh về quê chơi nhưng thời gian nghỉ của chúng tôi lại không giống nhau. Nên dù quen nhau gần năm nhưng tôi chưa có lần nào ra mắt bố mẹ anh hết.

Tình cảm cả hai dành cho nhau cũng nhiều nhưng tôi đợi mãi mà chẳng thấy anh đề cập gì đến chuyện kết hôn. Cuối tuần vừa rồi tôi có nói với anh, tôi muốn bố mẹ hai bên chính thức gặp nhau để còn bàn chuyện cưới hỏi.

Anh cứ hết đưa ra lí do này đến lí do khác nhưng đều bị tôi gạt đi. Thấy lạ nên tôi càng cương quyết, tôi nói với anh nếu không có ý định lâu dài với tôi thì chia tay để tôi còn lấy chồng. Tôi không thích anh xem thường hay chỉ yêu đương đùa vui với tôi.

Nhưng rồi nghe anh tam su thú nhận mà tôi bàng hoàng sửng sốt. Anh nói là anh yêu tôi rất nhiều, anh cũng muốn cưới tôi và sống hạnh phúc cùng tôi nhưng mà anh đã có vợ và con ở quê rồi. Anh còn nói thêm đó là người vợ mà bố mẹ anh chọn chứ thật ra anh không hề yêu cô ấy.

Tôi thấy đất trời quay cuồng, không thể kiềm chế được tôi mắng anh là kẻ hai mặt là thứ giả tạo, sao lại có thể lừa dối tình cảm của tôi. Anh hết lời thề thốt anh nói hãy tin anh vì tình cảm anh dành cho tôi là thật.

Tôi nói nếu vậy anh hãy bỏ vợ đi. Nghe anh than thở mà tôi chỉ muốn giết anh cho xong. Anh không thể làm tổn thương vợ con và bố mẹ anh được. Nếu tôi đồng ý thì anh sẽ cùng sống ở thành phố với tôi nhưng không làm đám cưới.

Tôi không thể nào hiểu nổi anh là người quá thật thà hay là quá đỗi gian trá. Chỉ biết rằng ngay lúc ấy tôi đã tạt nguyên cốc nước trên bàn vào mặt anh rồi bỏ về. Suốt mấy ngày liền tôi như muốn phát điên, cảm giác bị phản bội bị lừa dối làm tôi không thể chịu nổi. Anh nghĩ tôi là ai mà có thể làm một kẻ thứ ba sống không danh không phận như thế?

ban-trai
Tôi không đành lòng phá vỡ hình ảnh tốt đẹp của anh trong lòng tất cả mọi người. (Ảnh minh họa)

Tôi xin nghỉ phép vài ngày và một mình tìm xuống quê anh. Khi nghe nói tôi là đồng nghiệp của anh tiện đường công tác ghé thăm, bố mẹ anh vui mừng khôn tả. Họ đối xử với tôi cực kì tốt, bố anh còn làm gà để đãi khách thành phố.

Còn vợ anh một cô giáo mầm non nhỏ nhẹ hiền lành. Cách nói chuyện lịch sự tế nhị vô cùng, cứ luôn miệng kêu tôi bằng chị xưng em. Cô ấy gần gũi với tôi như những người bạn thân. Đã vậy khi ra về họ còn gởi cho tôi rất nhiều trái cây vườn nhà để làm quà. Nhìn vợ và cô con gái 4 tuổi của anh tiễn tôi ra tận cổng lòng tôi như xát muối.

Khi đã ngồi trên xe rồi, tôi bật khóc nức nở. Chẳng biết là thương vợ con anh hay thương cho chính tôi. Tôi muốn nói cho bố mẹ vợ con anh biết thật ra anh là kẻ khốn nạn. Tôi muốn làm cho anh mất tất cả để anh biết cảm giác đau đớn ra sao.

Nhưng rồi khi đến nơi tôi lại không nỡ, tôi không đành lòng phá vỡ hình ảnh tốt đẹp của anh trong lòng tất cả mọi người. Họ sẽ thất vọng và tổn thương đến mức nào khi biết được sự thật, họ cũng đâu có lỗi gì. Nhưng còn tình cảm bấy lâu tôi dành cho anh thì sao, những ngày tiếp theo tôi phải làm sao đây?