Cô ấy yêu ngu ngốc và mù quáng như vậy đấy nhưng sự thờ ơ và vô tâm của anh đã giết chết một tâm hồn trong trẻo, một trái tim yêu hừng hực và thay vào đó lầ những vết thương lòng chẳng thể hàn gắn. Đã bao giờ anh đứng ở vị trí của cô ấy để cảm thông chưa? Chắc chắn là chưa…

Có bao giờ anh đặt câu hỏi rằng tại sao cô ấy rời xa vòng tay anh không? Có bao giờ anh muốn biết lí do cho những giọt nước mắt của cô ấy rơi không? Có bao giờ anh nghĩ cho những nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng? Và có bao giờ anh thắc mắc vì sao cô ấy dường như không bao giờ biết buồn, luôn vui vẻ và cười nói không? Vì anh đấy, vì nghĩ cho anh đấy, vì yêu anh nên cô ấy mới giấu đi hết những khổ tâm của riêng mình chỉ để đổi lấy sự thoải mái của anh. Chỉ cần anh ở bên, anh hạnh phúc thì dù bất cứ giá nào cô ấy cũng tự nguyện đánh đổi. Cô ấy yêu ngu ngốc và mù quáng như vậy đấy nhưng sự thờ ơ và vô tâm của anh đã giết chết một tâm hồn trong trẻo, một trái tim yêu hừng hực và thay vào đó là những vết thương lòng chẳng thể hàn gắn. Đã bao giờ anh đứng ở vị trí của cô ấy để cảm thông chưa? Chắc chắn là chưa…

Đừng đặt cuộc đời mình vào tay một người đàn ông vô tình!...

Những cố gắng và hi sinh của cô ấy, dù không bao giờ cô ấy nói ra nhưng đáng lẽ, là một người đàn ông cô ấy đã chọn để tin tưởng và dựa dẫm, anh phải biết, phải hiểu. Ngày hôm nay, cô ấy quyết định xa anh, anh nghĩ cô ấy không đau ư? Anh nghĩ cô ấy hết yêu anh sao? Anh nghĩ cô ấy nhẹ nhàng và than thản trong lòng sao? Không đâu, cô ấy ra đi vì quá yêu anh chứ chẳng phải vì hết yêu anh, cũng chẳng phải vì tình yêu vơi đầy…vì một nỗi đau cứ lặp lại, vì một tổn thương chưa bao giờ anh để tâm hàn gắn và cô ấy cũng chẳng đành lòng làm mình tổn thương hơn nữa, nên cô ấy ra đi.

Đừng đặt cuộc đời mình vào tay một người đàn ông vô tình!...

Vì quá yêu anh nên cô ấy đã ích kỉ ôm ghì những buồn tủi để gặm nhấm chúng một mình, cũng vì quá yêu anh mà cô ấy chưa bao giờ toan tính cho những hi sinh. Cô ấy không muốn anh mệt mỏi để những lúc hai đứa nói chuyện với nhau có thể vui vẻ, cười nhiều, để những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi chỉ tràn ngập niềm hạnh phúc, để những khoảnh khắc ấy trở thành kỉ niệm đẹp giữa hai người.

Nhưng cô ấy giấu nhẹm những nối buồn ấy đi còn vì cô ấy biết rằng có nói ra thì anh cũng đâu có giúp cho nỗi buồn của cô ấy vơi đi. Có nói ra anh cũng đâu đủ kiên nhẫn để lắng nghe rồi cho cô ấy lời khuyên, ôm cô ấy vào lòng rồi thủ thỉ: ”Anh xin lỗi!’ Hay chỉ thay vào đó là những câu trách mắng rằng cô ấy quá rảnh để cho những nỗi buồn không đáng có quấy nhiễu mình? Và những lời anh ấy nói ra chỉ làm cô ấy thêm đau lòng, thêm tổn thương mà thôi.

Đừng đặt cuộc đời mình vào tay một người đàn ông vô tình!...

Cô ấy buộc phải tin rằng, anh không còn yêu cô ấy nữa, không còn cần cô ấy nữa vì nếu còn yêu, còn cần anh sẽ chẳng thể rửng rưng khi giọng nói của cô ấy bỗng xịu xuống, chẳng thể thờ ơ với tiếng nấc nức nở qua điện thoại và anh sẽ chẳng để cô ấy bước ra khỏi cuộc sống của anh một cách dễ dàng như vậy! Cô ấy đã bỏ cuộc vì sự yếu đuối vốn có đã nhấn chìm thứ tình yêu ngu ngốc dành cho anh, dù nó có lớn đến đâu… Vì cô gái không đành lòng khi đặt cuộc đời mình vào tay một người đàn ông vô tình.

Nguồn: Emyeuanh.vn sưu tầm