Cuộc tình nào rồi cũng phải đến hồi kết. Cái khác nhau ở đây là 2 người có đến được với nhau hay phải dừng lại? Những dư âm, những niềm vui và hạnh xen  lẫn là những nỗi đau mà chỉ có tình yêu mới mang lại…

Khi yêu, chúng ta ai mà không từng lụy vì tình chứ….Ai mà chẳng có một khoảng thời gian đẹp đẽ khi bên nhau, ai mà chẳng nghĩ rằng “cuộc tình của họ là cuộc tình không hồi kết”. Nhưng rồi có mấy ai nghĩ rằng, liệu họ có còn bên nhau được nữa hay không? Hôm nay, một buổi chiều với gió lùa nhẹ qua khe cửa, mây trôi nhẹ nhàng, mang mùa đông chớm lạnh đến. Tôi ngồi đây, viết về cuộc tình của tôi và cô.

Tôi quen cô vào khoảng giữa năm cấp 3, là lúc tôi đang học 12. Chúng tôi thực sự không có điểm gì được coi là đặc biệt cả, nhưng có lẻ định mệnh đã mang chúng tôi đến với nhau. Thời gian dần trôi, chúng tôi từng ngày một thân thiết hơn. Chúng tôi đã từng gọi điện cho nhau suốt cả buổi tối, chỉ để nói với nhau những chuyện vô nghĩa, những câu chuyện không đầu không đuôi mà cứ nối dài mãi mãi, hết chuyện này đến chuyện khác, tưởng chừng như không có đoạn kết.

Chúng tôi đã từng yêu nhau, rất rất nhiều...

Cô từng nói với tôi rằng, cô muốn làm một cô gái có thể mang đến cho mọi người niềm vui, niềm hạnh phúc, để không phải ai gặp phải chuyện buồn, và cô sẽ luôn mang theo bên mình nụ cười duyên dáng ấy. Còn tôi, tôi nói với cô rằng, tôi sẽ khoác lên mình bộ com lê nam đen trong lễ cưới của mình, và cô sẽ đan cài từng nút của chiếc váy cưới do chính tay tôi chọn. Cả 2 sẽ bước vào lễ đường một cách lộng lẫy nhất. Có lần, cô bật khóc trong điện thoại, cô nói cô cần tôi, cô nhớ tôi. Tôi thực sự không rõ đó là cảm xúc thật sự của cô hay chỉ là cô muốn đùa giỡn thôi. Thiệt tình, cuộc sống này có quá nhiều điều, đôi khi một chút nghi ngờ cũng làm ta yếu đuối.

Chúng tôi đã từng yêu nhau, rất rất nhiều...

Cô nói rằng, trên đời này có nhiều người đặc biệt lắm, như siêu nhân nè, như những soái ca cao to này, nhưng hầu hết là những mơ tưởng viển vông mà thôi, cái cô cần là một chỗ dựa tinh thần. Và rồi, người đó là tôi đó thôi, nhiều lần cô khóc, chẳng vì gì cả, nhưng cô vẫn cứ khóc…Cô gái à, đôi khi trái tim mình bỗng trở nên buồn bực, khó chịu, muốn giải tỏa để được thoải mái, cô hãy cứ khóc, hãy cứ trách móc và đổ lên đầu tôi, nhưng đừng vì thế mà buông lời từ bỏ….

Nói vậy đó, mà cô có nghe đâu….Tôi nhớ hôm đó là ngày lễ tình yêu, tôi muốn dành cho cô một sự bất ngờ nên đã chuẩn bị một món quà nhỏ, một món quà do chính tay tôi làm, tôi dành hết thời gian và tâm huyết để làm một món quà cho cô. Nhưng…1 tiếng, 2 tiếng, rồi cả đêm, tôi vẫn chưa thấy cô tới, đã hẹn là đừng dưới cây thông ở quảng trường, cơ mà…có lẽ cô đã quên, tôi thực không dám nghĩ rằng cô có ai khác hẹn đi, mà chỉ nghĩ là cô quên thôi.

Chúng tôi đã từng yêu nhau, rất rất nhiều...

Rồi một hai ngày sau, cô nhắn tin hỏi tôi rằng ” Em xin lỗi đã không đến chỗ hẹn, em bỗng có việc đột xuất nên mong anh đừng giận “. Lúc đó, tôi thực sự không giận nhưng có chút buồn, có thể cô không đến được, nhưng cô có thể gọi điện thoại cho tôi mà…tôi thực sự ghét phải chờ đợi. Điều đáng buồn nhất là khi tôi dần hiểu rõ mọi chuyện, có lẽ không đơn giản như tôi nghĩ…cô quen người mới rồi.

Tôi thật không hiểu tại sao, cô lại bỏ rơi tôi vào một dịp mà tôi không thể nào quên được, là kỉ niệm 4 năm quen nhau, cũng chính là vào ngày lễ Valentine đó, đêm định mệnh ấy tôi thực sự không nghĩ xấu về cô, nhưng rồi tôi nhận lại được gì…một sự thật không thể nào đau hơn. Tôi thực sự không hiểu, cuộc tình của tôi và cô được coi là định mệnh, liệu rằng một ai đó có thể hiểu cô như tôi, có thể ngồi nói chuyện với cô với một cái kết không bao giờ đến, có thể chịu đựng được những lúc cô khóc, những lúc cô bực mình, có thể làm bờ vai cho cô mỗi khi cô buồn, có thể khóc cùng cô, có thể….Bây giờ, không phải là tôi kể lể, mà là gợi nhớ kỉ niệm năm xưa thôi, tôi yêu cô một cách tôn trọng, cả trong tình yêu và cuộc đời, tôi không bao giờ có ý định níu kéo, vì tôi biết rằng, người bỏ ra đi chính là cô.

Chúng tôi đã từng yêu nhau, rất rất nhiều...

Tôi bây giờ đã nói lên những điều mình giữ bấy lâu nay, chỉ đợi vào một ngày ảm đạm như hôm nay, để giãi bày lòng mình, trôi dần theo dòng xoáy của li cà phê, trôi dần theo điệu nhạc miên man, trôi dần trên những trang giấy tôi viết. Kết thúc một cuộc tình mà mình cứ nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ chấm dứt thật ngu ngốc nhỉ. Chúng tôi đã từng yêu nhau, rất rất nhiều. Và sau này, nhớ đến nhau đến đau lòng cũng chỉ vì những câu chuyện điên rồ như thế. Tôi thầm nghĩ, bây giờ cô đang làm gì, đang nơi đâu, và đang nghĩ đến cuộc tình của đôi ta như tôi hay không? Nhưng có lẽ, chỉ còn mình tôi mà thôi…

~~” Có những con đường không một bóng người đi sẽ mọc đầy cỏ dại – Có những người không bao giờ qua lại rồi trở thành người dưng “~~