Thương lắm để rồi đau đến tận cùng. Anh không phải là người làm em cảm động, nhưng anh là người làm em rung động. Mà đã rung động rồi em sẽ yêu, em sẽ thương và luôn muốn dành tất cả tình cảm đó cho anh. Dù biết trong anh không có em… Người đến, người ở rồi người lại đi…

Vạn lần cảm động cũng không bằng một lần rung động...

Hoa đào nhạt nhòa, biến thành làn sương mù phấn hồng, bay xa mãi xa, anh ấy là gió, phiêu linh như những cánh hoa, dù giao nhau tại thời điểm đẹp nhất của cuộc đời, rút cuộc chúng ta vẫn chẳng thể chung đường.

Ngàn vạn lần nói lời xin lỗi, cũng không thể xóa đi hết mọi sai lầm khi em xuất hiện trong cuộc đời của anh, tình bạn của chúng ta là một điều gì đó rất chua chát, giá như từng gặp gỡ, thì em đã không phải là người khiến anh nặng lòng đến thế này.

Anh…

Là người chỉ vì muốn ở cùng chung một thành phố với em, chỉ vì muốn đi qua những con đường mà em đã bước, mà từ chối học một trường Đại học lớn ở Thủ đô để học tại nơi này.

Là người ở bên cạnh và trở thành nguồn động lực cho em khi người ta nghi ngờ em lấy cắp ý tưởng trong một công trình nghiên cứu khác.

Là người đi theo em trong cuộc thi, em đứng trên sân khấu run run, còn anh lặng lẽ ngồi trong một góc khán phòng với chiếc áo sơ mi trắng để cổ vũ em trong sự ngưỡng mộ của nhiều cô gái khác vì vẻ bề ngoài xuất sắc của anh, nhìn thấy anh, em cảm thấy vững tâm đến lạ.

Là người ở bên cạnh lúc em mất đi cô bạn thân, anh vất vả tìm em để rồi thấy em đang ngồi vô hồn trong nhà sách mà trước đó chúng em hay đến để mua đồ.

Vạn lần cảm động cũng không bằng một lần rung động...

Anh cũng từng nói rằng anh không bao dung, và đôi lúc anh bỏ rơi em. Đó là khi biết rằng em có nhiều mối quan tâm khác, em có nhiều bạn và em trải qua mối tình nào đó. Anh lặng lẽ ở trong một góc khuất mà em không nhìn thấy. Đôi lúc chúng ta cãi nhau, khi anh biết rằng quan điểm về cuộc sống và hôn nhân của em quá cực đoan.

Sau tất cả, khi em mệt mỏi và muốn dừng lại tất cả những câu chuyện, thì anh bước đến, dang tay và tha thứ hết thảy mọi sai lầm của em.

Anh nói rằng chỉ cần một mình anh yêu em là đủ rồi, anh nói rằng em hãy xem tình bạn của chúng ta là một dạng khác của tình yêu, chỉ cần người đó là anh, sau này, em nhất định sẽ được sống thoải mái, em nhất định sẽ không sợ phải níu giữ hay bị phản bội.

Vạn lần cảm động cũng không bằng một lần rung động...

Và thoáng một giây nào đó, em đã từng mềm lòng với suy nghĩ mà anh áp đặt vào em.

Nhưng! Sự thoải mái và hạnh phúc không giống nhau, khi chúng ta ở bên cạnh, sẽ không công bằng cho tình cảm của anh và là một sợi dây trói cho tình cảm của em. Em đã từng vạn lần cảm động vì tất cả những điều anh dành cho em, sau tất cả những ngày mưa bão và những ngày nắng ấm áp, anh tuyệt nhiên không phải là người làm cho trái tim em rung động.

Nhưng, anh ấy lại khác…

Vạn lần cảm động cũng không bằng một lần rung động...

Anh ấy là giấc mộng thanh xuân của em. Dù biết rằng, có những người, không thể ở bên cạnh. Nhưng họ hiện diện trongcuộc sống của ta vào một thời điểm nào đó, chỉ để cho ta biết, thì ra trên đời này, vẫn còn người tuyệt vời như anh. Anh xuất hiện trong cuộc đời em tuyệt vời đến mức, emđã nghĩ rằng, phải lấy được anh, nhưng trong một khoảnh khắc nhìn sâu vào mắt anh, em cảm thấy bất an vô cùng, em lại nhận ra khoảng cách của hai ta là những tư tưởng lớn lao, là gia đình, là cuộc sống quá khác biệt không thể ôm chứa được hai con người của hai thế giới. Anh là gió, một cơn gió trong veo và mát dịu đến sà vào cuộc sống êm ả của emi, anh vào xáo tung mọi thứ trong cuộc sống đó, khiến những cánh đào bay lên và đẹp theo một cách rực rỡ nhất mà nó vốn có,rồi anh bước đi, như thể anh là đứa con của trời xanh, tự do và phóng khoáng theo cách của riêng anh.

Ai cũng có những câu chuyện của riêng mình, anh không phải là người dang tay khiến em cảm động, nhưng lại là người đàn ông khiến em rung động, yêu đến cuối cùng, cũng chẳng thể bên nhau, chi bằng tự cầu xin chính bản thân mình, ngừng thương người một chút, sẽ không đau, giá như có thể quên người, sẽ không nhớ, đừng chấp niệm theo một mối tình mà ngay từ lúc bắt đầu, đã bị bóp nghẹt không thể kêu thành tiếng. Người đến, người ở rồi người đi…

“Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, vì sao không thấy người

Gặp được người, nghe tiếng người, nhưng không thể yêu người.”